Cuối con đường gặp tình yêu [Q1-C6: Vô lý]

Chuyển ngữ: Nhã Lam

Kỷ Vĩ lái xe ra khỏi chung cư, tối nay hắn phải về nhà ba mẹ ăn cơm.

Tối nay vợ chồng Cục trưởng Cục thuế quốc gia dẫn con gái đến ăn cơm, mẹ bắt hắn dù thế nào cũng phải về nhà ăn cơm, hắn hiểu được ý tứ của cha mẹ, đơn giản chỉ là muốn xúc tiến một kế hoạch mai mối, nhưng vấn đề là mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, hắn đối với ý tưởng này của ba mẹ chỉ có thể nhắm mắt làm theo, ngoại trừ trong lòng cực lực phản đối thì thật sự chẳng còn cách nào.

Hắn cất chiếc nhẫn của Kiều Mạt vào túi định đưa cho cô.

Sau khi tắm rửa xong, hắn vào nhà bếp mở tủ lạnh định tìm thứ gì đó để uống, lại nhìn thấy một miếng bánh ga tô ăn thừa trong sọt rác, hẳn là ba ngày trước có người bạn nào đó chưa ăn hết nên vứt vào đây.

Hắn giật mình, lập tức tìm trong miếng bánh ga tô đã hỏng, thật may mắn và khôi hài làm sao, hắn tìm thấy chiếc nhẫn mà Kiều Mạt nói trong miếng bánh ga tô này.

Đó là chiếc nhẫn rất bình thường, nhẫn bạch kim có gắn một viên kim cương nhỏ xíu nhìn chẳng ra gì, đoán chừng chiếc nhẫn này giá không đến hai ngàn tệ.

Hắn hừ một tiếng, nhẫn cầu hôn? Đàn ông muốn cầu hôn phải có tinh thần không ngại gian khổ, phải có khả năng đem lại hạnh phúc cho người phụ nữ, nếu không có tiền thì tốt nhất là chớ vội kết hôn để không khiến người mình yêu phải chịu khổ cùng mình.

Hắn lập tức gọi điện cho Kiều Mạt, muốn báo tin cho cô, nhưng điện thoại của cô lại tắt máy.

Hắn lại cầm túi nhẫn đứng dậy, muốn mang nhẫn đến cửa hàng bánh ngọt đưa cho cô.

Cô gái nhỏ kia nhìn mặt có vẻ không hiểu sự đời nhiều, trên khuôn mặt ngây thơ đầy thất vọng và hoảng hốt, một tháng lương của cô chắc cũng không được bao nhiêu, nếu không tìm thấy chiếc nhẫn này, liệu cô có phải tự bỏ tiền túi ra bồi thường khách hàng? Thật là một cô gái bất cẩn.

Hắn xuống lầu, mở cửa xe Honda CRV của mình ra.

Xe còn chưa ra khỏi khu chung cư, trong lúc vô tình liếc qua vườn hoa nhỏ, thấy một bóng người nằm úp sấp trên ghế dài, bộ quần áo nhìn rất quen mắt.

Là cô ấy? Kiều Mạt? Cô ấy ở đây làm gì?

Hắn đỗ xe vào ven đường tít còi, Kiều Mạt không thèm để ý, vì thế hắn xuống xe, cúi xuống vỗ nhẹ lên mặt cô: “Kiều Mạt.”

Không ngờ cô tức giận quát: “Bỏ tay ra.”

Hắn hơi tức giận nhưng vẫn cố nhịn mà kiên nhẫn hỏi cô: “Kiều Mạt? Tôi là Kỷ Vĩ? Cô làm sao vậy?”

Kiều Mạt hé mắt, khuôn mặt nhăn nhó, cô ôm bụng, hàm răng cắn chặt, vẻ mặ kỳ quái.

Kỷ Vĩ tò mò, hắn thuận tay mở hộp bánh ga tô bên cạnh ra, vừa nhìn thấy liền kinh ngạc: “Bánh ga tô đâu?”

Kiều Mạt khó nhọc nói: “Tôi ………ăn rồi.”

Hắn kinh ngạc đến không nói ra lời, “Cô theo dân tị nạn chạy đến sao? Một người mà ăn hết chiếc bánh ga tô to vậy? Vì sao?”

Kiều Mạt ôm bụng rên rỉ khóc: “Tôi không cam lòng, muốn ăn một chút xem có phải đã tìm sót hay không, nhưng mà ăn gần hết chiếc bánh cũng không thấy nhẫn đâu.” Cô vẫn khóc, tiếng khóc đầy tủi thân: “Bụng tôi đau quá.”

Quả thật Kỷ Vĩ bị hành động anh hùng của cô làm cho hồ đồ, chỉ vì một nguyên nhân đơn giản gần như biến thái mà cô ăn hết ba phần tư chiếc bánh ga tô mười tám cm chỉ vì một chiếc nhẫn?

Kiều Mạt khóc: “Bụng, bụng đau quá.”

Hắn cười: “Cái cô này thật không hào phóng chút nào, chó hoang trong khu chung cư đói bụng sủa inh ỏi mà cô lại ở chỗ này no đến chết.” Hắn dìu Kiều Mạt đứng lên: “Tôi đưa cô đến bệnh viện.”

Kiều Mạt vẫn giãy dụa: “Tôi không đi, tôi không đi.”

Hắn tức giận vừa dìu cô vừa mắng: “Một mình cô chết thì không sao, người đáng thương nhất là cha mẹ cô, nuôi con gái lớn đến thế này thật không dễ dàng gì, cuối cùng lại chết trên một chiếc bánh ga tô, thật là rất có tiền đồ.”

Bệnh viện.

Bác sĩ nói với bọn họ: “Cô không sao, cô ăn no quá với lại có lẽ cô ăn  phải bánh ga tô bị hỏng rồi nên mới bị đau bụng.”

Kỷ Vĩ dở khóc dở cười, chuyện này thật sự quá vô lý.

Y tá định lấy máu của Kiều mạt đi xét nghiệm, Kiều Mạt nhát gan hỏi cô ấy: “Chị y tá, tĩnh mạch của em hơi nhỏ, chị có thể lấy máu luôn một lần được không?”

Y tá mỉm cười: “Yên tâm đi, chị làm y tá đã mười năm rồi, lúc ở trường học, bọn chị còn lấy tĩnh mạch trên tai thỏ làm thí nghiệm đó.”

Mũi kim vừa đâm xuống, Kiều Mạt hét ầm lên, nhưng không thấy máu.

Y tá kia đành áy náy nói: “Có thể vị trí tĩnh mạch của em hơi khác một chút.”

Kiều Mạt tức giận không nói gì, không ngờ cô y tá kia còn hết sức tự nhiên mà an ủi cô: “Bình tĩnh một chút.”

Sau khi treo bình truyền lên, Kỷ Vĩ nhìn cô cười: “Hành động hôm nay của cô làm tôi cuối cùng cũng hiểu được một câu, cái gì gọi là bạo gan chết no, nhát gan chết đói.”

Y tá đi rồi, Kiều Mạt đành gượng cười: “Tôi cũng vừa hiểu rõ một chuyện, mặc đồ trắng có thể chính là ma.”

Kỷ Vĩ cười, hắn chợt thấy cô bé này cười rộ lên khiến người ta quên hết buồn phiền, tựa như bức tranh mỹ nữ dưới ngòi bút của Phan Ngọc Lương, không xinh đẹp nhất nhưng rất dễ thương.

Bình luận về bài viết này